Chào mừng quí vị tới Miami.

 

Trong lúc ở phi trường, xin quí vị
tuân thủ luật ở Florida.

 

Cấm hút thuốc tại nhà ga.
Cám ơn quí vị vì không hút thuốc.

 

Con rể của bà làm việc suốt ngày
ở trong xưởng giặt.

 

Đêm nào anh ta cũng gặp
người phụ nữ đó.

 

Chi tiết và thông tin về cô ta
nằm trong báo cáo của tôi.

 

Thật không dễ chịu.

 

Tôi biết.

 

Kín đáo đấy chứ?

 

Thằng đần độn.

 

Tôi đã bảo con gái tôi rồi,
nhưng biết làm sao hơn.

 

Tôi lo cho lũ trẻ là chính.

 

Phiếu thanh toán tôi để trong
phong bì, có vậy thôi.

 

Vâng, thưa ông Welles.

 

Cám ơn ông.

 

Nếu tôi làm gì được hơn xin cho
tôi biết, thưa bà thượng nghị sĩ.

 

Tôi sẽ liên lạc.

 

Xin chào.

 

Đã đã về rồi.

 

Mẹ con em qua đây.

 

Công việc thế nào rồi?

 

Anh cho là rất đạt.

 

Ồ, vẫn tốt.

 

Bố con về kìa.

 

Cuốn sách thương mại thế nào rồi?

 

Em viết được 10.000 từ.
Về dự án nhà đất liên bang.

 

Nó cần có 4000 từ mà tác giả
không muốn thay đổi.

 

Không hay lắm.

 

Miami thế nào?

 

Được.
Hẻo lánh.

 

Trả thế thì không đủ sống dưới ấy.

 

Thế sao anh lại đi?

 

Thượng nghị sĩ Michealson
có nhiều bạn bè có thế lực.

 

Chào lọ lem.
Có nhớ bố không?

 

Bố nhớ con quá.

 

Ôi con tôi.

 

Nó nhớ anh.

 

Em nhớ anh.

 

Anh hút thuốc đấy à?

 

Hút thuốc?

 

Anh có hút đâu.

 

Thôi.

 

Thôi mà anh, anh sặc mùi thuốc.

 

Tại anh ngồi cạnh thằng
cha kia trong quán.

 

Đây đâu phải lần đầu tiên.

 

Em buộc tội anh sao?

 

Em không buộc tội anh.

 

Anh không hút thuốc được chưa?

 

Mình thông qua chuyện đó rồi.

 

Được rồi.

 

Anh làm buổi tối nhé!
Em có đói không?

 

Anh nấu à?

 

Em nhớ anh.

 

Anh cũng nhớ em.

 

Em không thích anh vắng nhà.

 

Em ra nhé?

 

Để anh làm cho.

 

Nào có chuyện gì vậy, lọ lem?

 

Đây, đây rồi.

 

Anh yêu em.

 

Anh có điện thoại này!

 

Anh cầm máy rồi!

 

Xin lỗi!
Tôi mới nhấc máy.

 

Rất hân hạnh làm quen với ông.

 

Ông Longdele, tôi có thể
giúp gì được cho ông?

 

4 giờ thì được.

 

Không, tôi cho...
Tôi cho là tôi biết chỗ đó.

 

Daniel Longdate.
Chúng ta đã nói chuyện điện thoại.

 

Hân hạnh.

 

Tôi là luật sư và người thực hiện
di chúc của gia đình Christian.

 

Còn đây là bà Christian.

 

Rất vinh dự được gặp bà.

 

Cám ơn ông đã tới, ông Welles.

 

Tôi đã nói chuyện với trợ lý
của tôi ở Harrt Burg.

 

Laucaster và Harshey.

 

Bạn bè ông có thế lực.

 

Tôi vinh dự được cung cấp dịch vụ
cho những người tôi thán phục.

 

Và nghiêm ngặt
trong việc giữ bí mật.

 

Cám ơn bà.

 

Nhưng ông biết,
nhà tôi mới qua đời.

 

Vâng, tôi xin chia buồn, thưa bà.

 

Việc ông ấy qua đời đã đặt tôi
vào thế khó xử.

 

Tôi sẽ làm hết sức mình để giúp bà.

 

Chồng tôi luôn ở trong phòng riêng.

 

Không có nhiều người
được vào căn phòng này.

 

Cha tôi làm việc ở nhà máy xay
Pitts Burgh, liên thép Lrving.

 

Tôi tin là thế.

 

Nhưng ông nhận được
học bổng ở Penn?

 

Quý tộc vào luật và tài chính,
nhưng ông chọn giám sát.

 

Tôi quyết định đó là tương lai.

 

Chồng bà là một huyền thoại.

 

Mời ông.

 

Chúng tôi đã lấy nhau được 45 năm.
5 con và 7 cháu.

 

Nhưng niềm đam mê của
ông ấy là công việc.

 

Ông ấy luôn trung thành.

 

Tôi yêu ông ấy...sâu sắc.

 

Tôi hiểu.

 

Paniel.

 

Chồng tôi là người duy nhất
có chìa khoá két sắt.

 

Chúng tôi phải thuê người mở đấy.

 

Tôi không cho bất kì ai xem
những gì trong đó.

 

Tôi cảm thấy đó là đồ riêng
của chồng tôi.

 

Tôi không...
Tôi không nhận thấy...

 

Bà có muốn cho tôi biết đã
tìm thấy gì không?

 

Tiền mặt, chứng khoán, không có gì
bất thường cả, trừ cái kia.

 

Một cuốn phim...

 

Một cô gái xuất hiện rồi bị giết.
Thật sự tôi không hiểu lắm.

 

Rất thực tế thôi.

 

Biết bao nhiêu người bị giết
trong phim và trên tivi mỗi ngày.

 

Bắt đầu là cuốn phim
khiêu dâm dơ bẩn,

 

rồi mau chóng trở thành
bạo lực và đẫm máu.

 

Ông đang nói đến thứ phim tàn bạo.

 

Tôi tôi biết, phim tàn bạo
đang là bí ẩn đô thị.

 

Công nghiệp tình dục nhân gian
không có đâu.

 

Tôi đã giải thích với bà
Christian như vậy.

 

Có lẽ đây là cuốn phim
S và M gì đó.

 

Hãm hiếp giả, bạo lực giả,
khó tiêu hoá lắm.

 

Nhưng có nhiều cách làm,
máu giả, kỹ xảo đặc biệt.

 

Ông xem qua rồi cho chúng tôi
biết ý kiến nhé.

 

Tôi chỉ muốn biết sự tàn bạo này
là đồ giả thôi.

 

Tôi muốn có chứng cớ.

 

À... chắc chắn kẻ làm cuốn
phim này rất thạo việc.

 

Nhưng tôi không phải là chuyên gia,
để cảnh sát quyết định.

 

Ngoài yêu cầu rồi.

 

Không cần như thế vì có
một số lý do.

 

Ít nhất thì cũng do
kính trọng Christian.

 

Chúng tôi muốn tìm ra kẻ
làm cuốn phim này.

 

Và xem có phải nó là thật không.

 

Ông cứ việc ra giá.

 

Ông sẽ được cấp bắt cứ thứ gì cần
để mua thông tin.

 

Tôi phải bắt đầu từ cô gái.

 

Tôi không thể coi đây là
một vụ mất tích.

 

Tôi hiểu.

 

Tất nhiên.

 

Chúng tôi muốn ông bảo đảm
là không sang cuốn phim này.

 

Tôi hứa với các ông bà.

 

Nhưng tôi sẽ làm việc
trực tiếp với bà.

 

Chỉ bà thôi.

 

Quan hệ của bà với luật sư thế nào
là việc của bà, không vi phạm.

 

Không được.

 

Tôi nhận thấy bà nên cân nhắc
rất kỹ khi giao.

 

Bà đã có thể huỷ nó đi.

 

Hãy nói với tôi cô gái tội
nghiệp đó không bị giết.

 

Hãy tìm ra cô ấy.

 

Tôi sẽ làm hết khả năng, thưa bà.

 

Cleweland à?
Anh mới về.

 

Ước gì anh ở nhà được.
Nhưng anh nhận tiền rồi.

 

Tiền học của Cindy đó.

 

Nếu anh không lầm về bà ta.

 

Với giai cấp của bà ấy,
thì đây là một cú nghỉ ngơi đây.

 

Em không biết là mình cần nghỉ ngơi.

 

Hình như bố em cho rằng mình cần.

 

Thế bà Christian thế nào?

 

Như em trông đợi, anh đoán thế.

 

Thật tiếc cho bà ấy.

 

Việc người mất tích, anh bảo bà ấy
là phải mất 2 đến 3 tuần.

 

Có thể lâu hơn.

 

Một cú làm thêm.

 

Anh chỉ cho em biết được vậy thôi.

 

Đôi khi em không được biết
anh đang làm gì.

 

Luôn luôn như thế.

 

Con dậy rồi, em ra với nó.

 

Anh sẽ đến ngay.

 

Anh đem súng theo à?

 

Anh không xài đến đâu.

 

Thì đừng đem.

 

Anh không đeo mà, đề phòng thôi.

 

Đừng lo.

 

Đến nơi gọi về cho em.

 

Ở Philadelphia có một cặp mướn tôi.

 

Vợ chồng một bác sĩ, mấy hôm trước
họ có cho một cô gái đi nhờ.

 

Có lẽ khoảng 18 tuổi.

 

Họ mua đồ ăn cho cô ta.

 

Ông bác sĩ cố thuyết phục cô ấy.

 

Ít ra cũng nên gọi về nhà.

 

Chẳng lấy làm lạ.

 

Cô ta ăn.

 

Xin lỗi họ.

 

Đó là lần cuối cùng họ thấy cô ta.

 

Tôi có người bạn phụ trách về
phác thảo ở sở.

 

Họ muốn xem tôi có nhận
dạng được cô gái không.

 

Sau đó báo cáo cho cha mẹ cô ấy,
để họ biết con họ còn sống không.

 

Tôi cho vào máy được chứ?

 

Cứ việc.

 

Muốn là được thôi.

 

Tự đánh gục mình.

 

Ở đâu có từ 8.50.000 đến
1 .000.000 người mất tích?

 

Trong máy tính có nhiều lắm rồi.

 

Sau đó là phương pháp dấu tay.

 

Hồ sơ có khai báo năm mất tích rồi.

 

Hồ sơ trẻ con và người lớn riêng.

 

Không ăn hoặc hút thuốc ở đây.

 

Máy pha cà phê ở trong nhà.

 

Ngon không?

 

Ghê lắm.

 

Sau vài ngày nó sẽ là
bạn thân nhất của ông.

 

Nếu ông ở lâu thế.

 

Chúc may mắn.

 

Chào em, anh đây.

 

Anh thế nào?

 

Anh khoẻ.

 

Anh ở đâu đấy?

 

Anh vẫn ở Cleveland.

 

Cindy sao rồi?

 

Ngoan lắm, con đang ngủ.

 

Anh luôn nhớ đến em.

 

Em cũng nhớ anh.

 

Tối mai anh gọi lại.

 

Được rồi.

 

Tạm biệt.

 

Tạm biệt em.

 

Bà Christian?
Tom Welles đây.

 

Chúng ta đến đây rồi.

 

Tôi đã tìm ra đợt phim.
Nó gọi là Supracus 544.

 

Từ năm 92 công ty đó không
tiếp tục làm việc nữa.

 

Vậy là cuốn phim
được làm trước đó?

 

Vâng.

 

Tôi đang xem xét tỉ mỉ.

 

Nhưng có lẽ bà cần xem kỹ
hồ sơ tài chính của ông nhà.

 

Cách đây khoảng 6, 7 năm.
Xem trong ấy có gì bất thường không.

 

Rõ ràng đây không phải là cuốn phim
mà bà đánh rơi ở tiệm chụp hình.

 

Vậy ông cho rằng nó là loại đó.

 

Chúng ta chỉ có cuốn phim quay ở máy,
không có âm bản, không có video.

 

Nó không thể sao lại được.

 

Dù sao đi nữa, tôi cảm thấy,
nếu có bản sao thì cũng không nhiều.

 

Tôi đang tìm một cô gái
không chắc là mất tích.

 

Chuyện xảy ra 6, 7 năm nay rồi.

 

Tìm ra kẻ làm cuốn phim này
rất là khó.

 

Tôi biết ông làm được mà.
Công việc ông làm tuyệt lắm.

 

Nói với tôi ông sẽ tiếp tục điều tra đi.

 

Tôi sẽ tiếp tục.
Vì bà tôi sẽ cố gắng.

 

Bà có thể đợi tin ở tôi.
Chào bà Chirstian.

 

Lúc này chúng tôi không có ở nhà,
vui lòng nhắn lại sau tiếng bíp.

 

Em yêu, anh đây.

 

Xin lỗi vì tối qua anh quên gọi.

 

Tối nay anh sẽ không quên nữa.

 

Anh đi vắng đã lâu và
hy vọng sẽ sớm về.

 

Anh yêu em.

 

Anh nhớ em.

 

Tối nay mình nói chuyện nhé?

 

Chào.

 

Ông tìm Janet à?

 

Chào.

 

Bà Mathews phải không?

 

Tôi là Thomas Hart.

 

Tôi là nhân viên điều tra
của tiểu bang.

 

Tôi được trung tâm tìm kiếm
người mất tích thuê.

 

Giống như nhân viên
kiểm toán nội bộ vậy.

 

Tôi muốn gặp bà để giải đáp một số
câu hỏi về con gái bà, Mary Anne.

 

Hôm qua tôi đã tiếp xúc với
nhân viên FBl.

 

Ông...

 

Neil, Neil Cole?

 

Vâng, nhân viên Cole.

 

Ông ấy nói sẽ báo cho bà biết
để chờ tôi.

 

Ông ta không gọi sao?

 

Không.

 

Bà đây à?

 

Hình như mới 5 tuổi.

 

Lớn hơn một chút.

 

Dễ thương quá.

 

Quan trọng là bà đừng trông đợi
vào việc này quá.

 

Đừng để nó tác động vào công việc.

 

Tôi chỉ có thể nói,
xin bà biết rằng,

 

tôi không đến đây để
tạo ra những hy vọng giả.

 

Chúng tôi hay cãi nhau.
Mary Anne và tôi với bố dượng nó.

 

Nó ghét ông ấy, vì ông ấy
không phải là bố đẻ của nó.

 

Ở nhà có chuyện.

 

Ở trường có chuyện.
Lúc nào cũng có.

 

Không ưa luật lệ, giống tôi.

 

Chắc thế.

 

Tôi đi học cũng khó nhọc lắm.

 

Tôi nói chuyện với chồng bà
được không?

 

Bố dượng cô ấy.

 

Dave hả?

 

Đi rồi.

 

hai năm sau khi Mary Anne bỏ đi.

 

Suốt ngày nó cắn đắng với ông ấy.

 

Tôi mất nó vì ông ấy.

 

Chỉ còn mình tôi ở lại.

 

Mary có bạn trai không?

 

Nó có mèo chuột với ai đó,
nó không nói với tôi.

 

Mang cái gì đó về nhà,
nằm suốt ngày.

 

Tôi xin lỗi vì đã khơi ra
những tình thế đó.

 

Với bố dượng, có dấu hiệu gì
về lạm dụng không?

 

Không, không có chuyện đó.

 

Cảnh sát và FBl hỏi rồi.

 

Nhưng không có chuyện như vậy.

 

Không hề.

 

Nó có kể với tôi.

 

Tôi xin lỗi, tôi phải hỏi.

 

Sinh nhật nó đấy.
Năm nào nó cũng quên.

 

Chúng ở đó sẵn chờ nó về.

 

Tại tôi tát nó.

 

Tôi biết.

 

Chúng tôi cãi nhau vì Dave.

 

Nó nắm áo tôi, thế là tôi tát nó.

 

Chúa ơi!

 

Hôm sau nó bỏ đi.

 

Trẻ con bỏ nhà đi thường hay để
giấy lại, nhận tội, thường là thế.

 

Không thấy có.

 

Cảnh sát tìm rồi.

 

Bắt cóc là một chuyện,
bỏ đi là một chuyện.

 

Đôi khi đó không phải là
việc của cảnh sát.

 

Chẳng thấy gì cả.

 

Ông có hiểu tôi ao ước có không?

 

Có thể bà đúng.
Nhưng cho tôi qua xem nhé?

 

Ông bảo tôi.

 

Không làm tôi hy vọng.

 

Không trông đợi quá nhiều.

 

Cứ việc.

 

Tôi cần uống.

 

Cám ơn.

 

Mẹ yêu quý.

 

Khi mẹ đọc thư này, có nghĩa
là con từ Hollywood gọi cho mẹ.

 

Con để lại nhật ký vì con muốn
mẹ biết lý do con ra đi.

 

Không phải tại mẹ đánh con đâu.

 

Con giấu là để lão già Dave
khốn kiếp không nhìn thấy.

 

Warren Anderson với con yêu nhau.

 

Con sẽ bắt đầu cuộc đời mới
với anh ấy.

 

Bố Warren có một
gara ở thành phố.

 

Nhưng Warren có những
dự tính lớn hơn.

 

Anh ấy sẽ trở thành ngôi sao
trong phim hành động.

 

Anh ấy bảo con đẹp hơn khối
con gái trong phim.

 

Con cũng trở thành diễn viên được.

 

Ông có uống nước không?

 

Khi tụi con tới Hollywood,
con sẽ làm mọi người lé mắt.

 

Vì con đang yêu.

 

Bà nói đúng, chẳng có gì cả.

 

Tôi pha cho ông uống đấy.

 

Thôi, cám ơn.

 

Tôi còn việc phải làm.

 

Tối mai sẽ ghé.

 

Có lẽ lúc mẹ đọc thư này,
thì tụi con đã cưới nhau.

 

Đừng tìm đến con,
vì con không về đâu.

 

Có thể một ngày kia mẹ sẽ
thấy con trên tivi hay tạp chí.

 

Đừng lo cho con.

 

Yêu mẹ.

 

Mary Anne.

 

Ông Anderson phải không?

 

Ai hỏi đấy?

 

Tom Hart.

 

Xin lỗi không bắt tay được.

 

Tôi đến tìm con trai ông.

 

Con ông là Warren phải không?

 

Đúng.

 

Thì làm sao?

 

Cớm đấy à?

 

Không , thưa ông.
Bạn ngày xưa thôi.

 

Thật ra tôi nợ ít tiền.

 

Anh nợ tiền nó à?

 

Chuyện mới đấy.

 

Nếu muốn, anh có thể gởi lại đây.

 

Nếu đúng thế, tôi sẽ gởi cho nó.

 

California phải không?

 

California?

 

Anh biết trại Fayeteville
ở đâu không?

 

Warren ở đấy đấy.

 

Lãnh 8 tháng tù ở B và E.

 

Cám ơn ông.

 

Ờ có, tôi biết cô ấy.

 

Tôi cho nó rớt ngay trước khi
đến Los Angeles.

 

Suốt ngày nó rình rập tôi
như đồ khốn kiếp.

 

Tôi bảo con quỷ cái
ấy cút cha nó đi.

 

Cô ấy đi đâu?

 

Chắc xuống địa ngục.

 

Tôi không biết và cũng
cốc cần biết.

 

Nó nói là có thể làm ở
quán bia ôm gì đó.

 

Bộ ngực của nó thì chán chết.

 

Cậu có nghe tin gì về cô ấy không?

 

Không phải vì tôi ngủ với nó
mà tôi thích nó lởn vởn gần tôi.

 

Nó đến Hollywodd để làm
tài tử con mẹ gì đó.

 

Tôi cũng thế, nhìn tôi xem.

 

Cho hít vài hơi coi nào.

 

Tôi không hút thuốc.

 

Công việc thế nào?

 

Tốt cả.

 

Nghe không phải là tốt cả.

 

Không dễ dàng lắm.

 

Sao?
Có chuyện gì vậy?

 

Việc khó hơn anh tưởng,
có thế thôi.

 

Anh bực bội à?

 

Anh có manh mối
không thể để hụt.

 

Sắp xong rồi.

 

Anh nhớ em.

 

Em cũng nhớ anh.

 

Em yêu anh.

 

Hôn Cindy giùm anh nhé.

 

Khoan.

 

Con muốn tạm biệt anh đấy.

 

Chào bố đi con.

 

Chào con nhé!
Chào cưng.

 

Chào Lọ Lem.

 

Nó sờ điện thoại đấy.
Trông mặt nó khi nghe giọng anh kìa.

 

Anh yêu em.

 

Em cũng yêu anh.

 

Tạm biệt.

 

Tôi vừa làm bữa tối.

 

Tôi làm đủ cho
hai người thì anh tới.

 

Xin lỗi, tôi không thể ở lại được.

 

Tôi muốn cho chị biết,
tôi gặp người của tôi ở cục rồi.

 

Tôi bảo họ tiếp tục vụ Marry Anne.

 

Thì cứ ở lại uống chút đã.

 

Anh không đói thật chứ?

 

Sẽ rất dễ chịu khi được ăn
mà không bật tivi.

 

Tôi còn phải lái xe xa lắm.

 

Một trong những điều chán nhất,
là phải ăn một mình.

 

Chẳng biết tại sao.

 

Chắc anh nghĩ là tôi quen rồi.

 

Chị Mathews à?

 

Chị Janet.

 

Có bao giờ chị...chị có thấy có thể Mary
không bao giờ trở về không?

 

Ngày nào tôi cũng nghĩ đến nó.

 

Mội khi điện thoại reo lần nào
cũng thế, tôi vẫn nghĩ là nó.

 

Tôi chỉ nghĩ đến nó mà thôi.

 

Cho tôi biết...

 

Nếu phải chọn.

 

Nếu chị buộc phải chọn, giữa việc
hình dung ra con chị ở đâu đó.

 

Có cuộc sống tốt đẹp, hạnh phúc.

 

Nhưng chị không biết.

 

Không bao giờ chị biết.

 

Hoặc thật sự xấu nhất,
cô ấy đã mất, nhưng chị biết.

 

Rốt cuộc chị biết.

 

Chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.

 

Tôi sẽ chọn sao ư?

 

Vâng.

 

Tôi sẽ được biết.

 

Tôi cần được biết.

 

Xin lỗi, Tôi muốn vào
phòng riêng của chị.

 

Anh đi đấy à?

 

Vâng.

 

Nếu tìm được gì tôi sẽ báo cho chị.

 

Thế nào?
Đêm nay có hẹn hả?

 

Ừ, chắc thế.

 

Có cần tôi giới thiệu ''đồ nghề''
với anh không?

 

Hấp dẫn lắm.
Nhưng thôi.

 

Cám ơn.

 

Được thôi.

 

Tôi không thích ngày nào
anh cũng dán mắt vào đó.

 

Mà khi cần đến đồ nghề
thì lại không có thôi.

 

Tôi sẽ liều vậy.

 

Rồi, tất cả là 7 4,58 đô.

 

100.

 

25 đô và ít xu lẻ.

 

Cám ơn anh đã mua hàng tại
tiệm sách người lớn.

 

Chúc anh một ngày thật tuyệt.

 

Cậu đọc gì thế?

 

Tựa hấp dẫn lắm.

 

Thật sự cậu đọc gì?

 

Có đoạn nào được gạch
dưới không đây.

 

''Caopte''

 

Anh biết thế nào rồi đấy.

 

Tôi không muốn làm phiền cậu
trước mặt đám bạn hư đốn này.

 

Tôi có thể bị đuổi khỏi
liên đoàn sách kiêu dâm.

 

Sau đó tôi biết đi đâu.

 

Chúc một ngày vui.

 

Alô.

 

Anh có khoẻ không?

 

Chào em.

 

Em thế nào?

 

Hơi mệt.

 

Cindy thế nào?

 

Con ngoan, nó nhớ anh.

 

Công việc sao rồi?

 

Anh vẫn đang tiến hành.

 

Anh đang nghĩ đến chuyện về.

 

Thật à?

 

Ừ!

 

Em chờ chút.

 

Anh gọi lại sau được không?

 

Được rồi.

 

Anh gọi lại liền, anh hứa.

 

Tạm biệt em.

 

Thưa bà Christian, có 3 người.

 

Không chỉ người quay phim
và người đeo mặt nạ.

 

Tôi thoáng thấy người thứ 3,
hắn đang xem.

 

Tôi sẽ dùng máy tính
phóng hình lên.

 

Nhưng có lẽ 6 năm rồi,
nên không...

 

Thôi được, tôi sẽ cố.

 

Cám ơn sự hỗ trợ của bà.

 

Tạm biệt.

 

Ở đây chúng tôi có 137
hoá đơn một giờ.

 

Máy trị giá 100.000 đô
và kết quả là...

 

Phóng được ra cái gáy của
thằng cha đó.

 

Cần làm khung không?

 

Của ông đây.

 

Chúc một ngày đẹp.

 

Này!

 

Này!

 

Đây cũng như cây xăng,
trả tiền rồi hẳn bơm.

 

Nhớ tôi không?

 

Rốt cuộc cũng phải quay lại
mua đồ nghề.

 

Tôi cần thông tin,
có lẽ cậu giúp được.

 

Thomas Welles, hình đẹp đấy.

 

Loại thông tin nào?

 

Tại tôi có nhiều loại khác nhau.

 

Loại tôi sẽ xỉa tiền.

 

Tôi không biết anh tìm gì,
nhưng mình nó rõ ngay từ đâu.

 

Mình nói thẳng.

 

Chúc mừng.

 

Cám ơn.

 

Này, cài lại.

 

Tôi móc anh vào được.

 

Anh đặt tội phạm, tôi đặt giá.

 

Cậu làm ở đây bao lâu rồi?

 

Gần hai năm.

 

Cậu tên gì, nếu không
ngại tôi hỏi?

 

Max.

 

Thoả thuận thế này, Max.

 

Tôi phải làm việc với
ảnh khiêu dâm lậu.

 

Những cái được bán chui,
bất hợp pháp.

 

Ngoài đó không có nhiều
cái bất hợp pháp.

 

Có gì tôi cũng muốn biết.
Tôi muốn thấy rõ.

 

Nếu cậu có mối đó thì tuyệt,
còn nếu không thì nói luôn đi.

 

Anh không phải cớm, đúng không?

 

Nếu là cớm hỏi,
anh phải cho tôi biết.

 

Tôi không phải là cớm.

 

Thám tử tư chăng?
Như Shaft ấy?

 

Anh xem thám tử tư chưa?
Tôi có bán đấy.

 

Cậu kiếm được bao nhiêu ở đó.

 

À, chừng 400 một tuần, trừ sách.

 

Cứ coi như tôi sống trong
thế giới kỳ diệu đó.

 

Nơi cậu kiếm được 4 vé một tuần.

 

Tôi trả cậu 5 vé trong mấy ngày.

 

6 nghe được hơn cha nội.

 

5 thôi.

 

Điện thoại của tôi đây.

 

Chừng nào bắt đầu được?

 

À, tối mai tôi về trễ.

 

Mai nhé.

 

Được.

 

Đừng có gọi tôi là cha nội.

 

Tất nhiên là không.
Tôi đâu muốn xúc phạm anh.

 

Này, tôi không biết anh
quan tâm đến cái gì.

 

Có thể anh thích hình
khiêu dâm như gã sao?

 

Trông anh không có vẻ nhếch nhác,
trông anh giống như lũ cớm hơn.

 

Khi anh hỏi người khác những
chuyện bất hợp pháp.

 

Chắc chắn là có chuyện gì.

 

Thế à?

 

Đó là lời Truman Capote.

 

Người không bán phim bạo lực
sẽ không quan tâm đến điều tôi hỏi.

 

Có tật thì phải giật mình thôi.

 

Ai phản ứng hãy gõ cửa nhà họ.

 

Này cha nội, chưa quá trễ
để đổi ý đâu.

 

Anh sắp thấy những điều
không thể thấy.

 

Chúng chui vào và nằm lại
trong óc anh.

 

Sao cậu biết là tôi đã thấy gì?

 

Được thôi, nhưng ai cũng có
mặt hạn chế.

 

Tôi ở đây 6 năm khốn kiếp
để tìm nhạc.

 

Rồi tôi đi làm thêm hiện giờ
để kết thúc cuộc gặp.

 

Và...bùm.

 

Trước khi anh biết,
anh đã ngập rồi.

 

Ngập sâu.

 

Đừng lo cho tôi.

 

Nhưng cám ơn cậu.

 

Có gì đâu.

 

Cha nội, anh đang khiêu vũ
với quỷ sứ.

 

Quỷ sứ không thay đổi.

 

Quỷ sứ không thay đổi anh.

 

Lời ca của cậu đó à?

 

Hay đấy.

 

Chỗ này hoạt động 3 năm rồi,
nhưng tụi nó vẫn tiếp tục.

 

Đây chỉ là một phần nổi của
tảng băng thôi.

 

Dân Mể nhiều,
dân Á Âu nhiều.

 

Toàn loại thú tính.
Cứ vào rồi biết.

 

Đừng sờ vào cái gì,
cần gì cứ bảo Friendey.

 

Hỏi nó xem.

 

Đừng có làm thế!
Bình tĩnh nào!

 

Được chứ?

 

Rồi!

 

Đi thôi.

 

Mày là người thi hành luật pháp,
hay liên kết với pháp luật?

 

Mẹ mày, Larry.

 

Bình tĩnh đi Welles.

 

Toàn xác chết sống lại cả đấy,
bọn Ken khó chịu lắm.

 

Nhưng buôn bán dưới hầm
không còn tồn tại lâu đâu.

 

một là quá mạo hiểm.
hai là mọi cái có trên mạng cả.

 

Bọn trẻ trao đổi ảnh bằng modem.
Sau đó chúng loại bằng mật mã.

 

Đường truyền bí mật,
thông qua hợp tác.

 

Có gì hợp pháp, kẻ mua sẽ
lặn thật xa liền.

 

Không ai biết điều không ai biết.

 

Anh hiểu tôi nói gì không?

 

Công việc thế nào Samuel?

 

Tôi lại chào cô ta.

 

Khoẻ không?

 

Tôi thích thế.

 

Trông như Micheal Jacson.

 

Cái gì đây?

 

Cảnh xiềng xích,
phim cưỡng hiếp.

 

Bệnh hoạn.

 

Mua 5 tặng 1 .

 

Có gì nặng đô hơn không?

 

Không có gì nặng hơn.

 

Giết.

 

Không có loại giết.

 

Cái ông thấy là cái tôi có,
thưa ông.

 

Ông biết ở đâu có không?

 

Xéo đi!

 

Cô ấy đấy.

 

Cô ấy đấy.
''Dorothy vỗ tay hai lần''

 

Em đó làm cầu thủ bóng chày được.

 

Nhưng không thật.

 

Anh sẽ xem một số phim xiềng xích.

 

Truỵ lạc, trác táng, đủ loại.

 

Ái nam ái nữ, bề hội đồng,
nặng hơn cả nặng.

 

Nhưng phần lớn hợp pháp.

 

Stick.

 

Có thằng xem ói liền.

 

Có thằng xem xong là yêu luôn.

 

Đây là gã tôi bảo anh.

 

Có băng không?

 

1 .000.

 

1 .200 một cuốn.

 

Mày bảo Max 1 .000 mà.

 

Tao biết, nhưng cuốn này hay hơn.

 

Tao tăng giá mày tè à?

 

Tao tưởng mình là bạn hàng.

 

Có thật không?

 

Loại bệnh hoạn nhất mày từng xem.

 

Thật đấy à?

 

Chắc chắn là thật rồi.

 

Tắt thở rồi.

 

Ai làm những phim này?

 

Tôi không biết.

 

Hình như bọn Philipin.

 

Phải, chắc chắn là bọn Philipin.

 

Khoan đã, cùng một cô gái.

 

Có phải là một cô gái không?

 

Nhìn đi!

 

Đúng là một.

 

Đồ giả.

 

Ồ tuyệt thật đấy.

 

Ê, này! 1 .200 thế thôi.

 

Anh uống bia hay uống gì?

 

Tôi sao cũng được.

 

Xin lỗi nhé.

 

Tôi đã bảo phim giết là dỏm mà.

 

Ước gì tôi nhận chi phiếu của anh rồi.

 

''Hard Spank''

 

''Max California''

 

Ban nhạc cũ của tôi đấy.

 

Giải tán rồi.

 

Bao giờ?

 

Chắc cách đây khoảng một năm.

 

Tôi không định vi phạm.

 

Nhưng cậu tính trộn cái gì vào
những chuyện này?

 

Tôi chẳng trộn gì cả cha nội.

 

Cậu làm như tôi đủ thông minh
để làm việc khác vậy.

 

Cám ơn.

 

Tôi muốn anh sở hữu một
nhãn đĩa nhạc.

 

Này, xịn lắm đó.

 

Tôi không mua.

 

Tôi không thích.

 

Tôi chỉ chỉ ra con đường thôi.

 

Cậu nói nó nhiễm vào cậu mà.

 

Ồ phải.

 

Cuộc diễu hành của những kẻ
thất bại tôi thấy hàng ngày.

 

Tôi đâu có cách nào khác.

 

Công nghiệp âm nhạc không
chịu gõ cửa nhà tôi.

 

Thế còn anh, Tom Welles?

 

Ngón tay anh có đeo nhẫn,
có con rồi à?

 

Một con gái.

 

Vậy là anh có vợ và một con gái.

 

Một căn nhà xinh xắn sơn vàng.

 

Một con chó tên là Shep.

 

Anh làm quái gì ở đây nhỉ?

 

Một câu hỏi hay.

 

Tối như tối nay anh có bị
kích thích không?

 

Không, không đâu.

 

Thật sự anh cũng không kinh tởm.

 

Ma quỷ thay đổi anh rồi.

 

Tạm biệt Max.

 

Ông đây hỏi có ai nhận ra
cô này không?

 

Có.

 

Tôi nhớ Mary.

 

Mary Anne Matheews ạ?

 

Vâng, cô ấy ở đây khoảng một tháng.

 

Nếu tôi không lầm một đêm
cô ấy không về.

 

Ông có biết chuyện gì xảy ra không?

 

Chưa, nhưng tôi tìm vì cha mẹ cô ấy.

 

Ông lấy cái đó hoa
xuống giùm tôi nhé.

 

Vali của cô ấy đấy.

 

Lúc ông cho tôi xem hình,
tôi mới nhớ ra.

 

Lúc nào tôi cũng hy vọng
cô ấy trở về.

 

Dường như cô ấy tuyệt vọng.

 

Sau đó, tôi chỉ biết cầu nguyện cho
cô ấy gặp được nhiều điều tốt hơn.

 

Ông mang vali về cho cha mẹ
cô ấy nhé.

 

Nếu được thì tốt quá.

 

Vâng, tất nhiên.
Cám ơn sơ.

 

Ánh sao toả sáng.

 

Ngôi sao đầu tiên em thấy đêm nay.

 

Ước gì em có thể, có thể đạt được
điều mình ước đêm nay.

 

Số máy này đã cắt hoặc
không còn thuê bao nữa.

 

Xin chào.
Bảo tàng Hollywood Max.

 

Ông cần gì?

 

Tổng đài 149 đây.

 

Thành phố và danh sách nào?

 

Tôi không biết... Hollywood.

 

Danh sách những phim
nổi tiếng và địa chỉ.

 

Vui lòng giữ máy chờ số
và địa chỉ.

 

Tôi đến đây trước.

 

Xin lỗi, tôi vào vài phút thôi.

 

Eddie Poele?
Ông là phục vụ à?

 

Không, tôi có việc cần hỏi.

 

Ông có thấy cô gái này không?

 

Cảnh sát à?

 

Tôi là người nhà của cô ấy.

 

Ông biết bao nhiêu đứa
đến đây không?

 

Thì ông cứ xem đi đã.

 

Cũng vài năm rồi.

 

Cô ta tên là Mary Anne Mathews.

 

Chẳng gặp bao giờ.

 

Chắc không?

 

Tôi xem ảnh rồi, đúng không?

 

Thôi, biến đi cho tôi làm việc.

 

Đến lượt ai?

 

Không việc gì đâu.

 

Mày bán cái gì vậy?

 

Kìa, tao bán băng.
Thiếu gì người nhai.

 

Có 3 thằng đang muốn trả lại
băng tháng trước đấy.

 

Mày biết tình hình xấu thế nào,
khi vài thằng quay trở lại.

 

Có hoá đơn và định
trả lại băng chứ?

 

Xấu thế nào?

 

Cùng nhau kiếm vài sản phẩm xịn
ở chỗ mấy con bé còn răng.

 

Cho tới lúc đó, mặc mẹ mày.

 

Mẹ mày còn cái răng nào không?

 

Nếu mẹ mày có thì đem
xuống đây, thằng khốn.

 

Bố không trả lời.

 

Ông chủ!

 

Vào làm ít chai bia đi.

 

Làm ăn sao rồi?

 

Tuyệt!

 

Có đủ cả đấy không?

 

Đủ, trừ một em.

 

Xem bao giờ chưa?

 

Phim nổi tiếng.

 

Tao biết hết rồi.

 

Mày biết cái gì?

 

Cách đây 6 năm, tao biết mày
đã làm gì cô ta.

 

Ai đấy?

 

Mày đã giết cô ta,
mày và bạn mày.

 

Tao đếch hiểu mày nói gì cả.

 

Mày giết cô ta trong phim.

 

Và bây giờ chết mẹ mày,
cả đám chúng mày.

 

Nào...
Cho tao cái gì.

 

Tao đây.

 

À mày muốn gì?

 

Này, tao vừa nhận được
cú điện thoại.

 

Mình phải bàn.

 

Không thể nói qua điện thoại được.

 

Một người trong chúng ta
phải lên máy bay, hiểu chưa?

 

Mẹ kiếp, mày hoang tưởng rồi.

 

Vậy là mày thích xem.
Thằng hoang tưởng.

 

Điện thoại đăng ký tên
''D.Velvet'' ở Manhattan.

 

Dino D.Velvet, hắn là nhà
sản xuất đạo diễn kỳ quái.

 

Hắn như Jim Jarmuch của S và M.

 

Hắn có loại nặng đô không?

 

Anh muốn nặng cỡ nào?

 

Xiềng xích, đồi truỵ cực nặng,
dứt khoát không dành cho loại quá kỹ.

 

Đến đấy khó đấy,
hầu hết là thứ dữ cả.

 

Nhưng hắn được hâm mộ.

 

Tôi biết một thằng
cho đó là nghệ thuật.

 

Nó bảo tôi, Velvet sẽ
thành công nếu có đủ bột.

 

Không bất hợp pháp,
nhưng bấp bênh.

 

Nếu nó muốn xem thằng
mặc bộ đồ cao su...

 

Tôi biết rồi.
Tôi có ảnh rồi.

 

Max, lại đây.

 

Thế... anh sắp đi New York à?

 

Có thể.

 

Có lẽ như vậy.

 

Anh sẽ cần tôi.

 

Thằng tôi quen.

 

Frenche, còn hơn thằng
mê phim của Velvet.

 

Nếu anh muốn thì tôi móc cho.

 

Thêm tiền.

 

Dĩ nhiên rồi.

 

Chi thêm tôi bảy vé hạng nhất.

 

Chừng nào mình đi?

 

Cậu làm gì vậy?

 

Lần đầu tiên tôi đến Bigbad Apple.

 

Tôi đã bảo đừng có quay tôi.

 

Được lắm, Howard Hughes.

 

Anh không nói là sang thế này?

 

Phòng tổng thống đấy.

 

Anh có khiếu hài hước thật.

 

Tôi xuống dưới nhà một lát.

 

Tom, không hiểu sao chúng ta
lại ở chỗ rẻ tiền này.

 

Ở chỗ rẻ tiền để chú tâm vào
công việc hơn.

 

Tôi ra ngoài đây.

 

Xem kỹ mấy cuốn băng
của Velvet nhé.

 

Nhớ lấy hoá đơn.

 

Rõ sếp.

 

Chồng tôi sử dụng 5 tài khoản
tiền mặt giữa tháng 11 năm 1992.

 

Và tháng 3 năm 1993.

 

Ông ấy ghi từ mỗi tài khoản
một chi phiếu.

 

Chồng tôi không bao giờ
giao dịch bằng tiền.

 

Nhất là tiền mặt.

 

Những chi phiếu ông ấy viết rất lạ.

 

Khi công lại, 5 chi phiếu...

 

Từ 5 tài khoản khác nhau...
Và 1 .000.000 đô la.

 

Đúng chú ý đấy, thưa bà Christian.

 

Tôi lưu ý điều này vì... Ông kêu tôi
xem có gì bất thường không.

 

Tôi có khoảng 5.000 đô tiền mặt,
tôi cần thêm 50.

 

Nếu bà chấp nhận kế hoạch
tôi đã trình bày trước.

 

Tôi sắp nhận dạng được kẻ
mang mặt nạ rồi.

 

Tôi sẽ nhờ ông Long Dale thu xếp.

 

Ông muốn tôi chuyển cho
ông thế nào?

 

Nếu bà có bút,
tôi sẽ cho bà địa chỉ.

 

Chào mừng đến với thế giới
của Dino Velvet.

 

Chào mừng đến với thế giới
của Dino Velvet.

 

Ai vậy?
Thằng đeo mặt nạ là ai?

 

Tỉnh ngủ đi.

 

Ai đây?

 

Một trong số thằng điên
Dino hay xài.

 

Nó ở trong đám đó.

 

Tên nó là gì?

 

Tôi không biết.

 

Nó chỉ có thế thôi.
Lúc nào cũng đeo mặt nạ.

 

Nó tự xưng là ''Machete''.

 

Không, ''Macchine''.

 

Ừ...nó tự xưng là Macchine.

 

Nó là tình nhân đấy cha.

 

Nhất định, vì nó kiếm sống mà.

 

Ước gì tôi cũng có thể nói
về anh như thế.

 

Đúng.

 

Đúng.

 

Tôi thấy họ đánh giá cao
bộ dạng của tôi.

 

Tôi lẫn vào trong đám đông
ở đây, nếu không để ý.

 

Như mấy quí cô đây,
họ khoái kiểu của tôi.

 

Ai đấy?

 

À, MaxCalifornia đây.

 

Tôi có báo cáo trước rồi.

 

Tôi là bạn của Frenchie ở L.A.

 

Tôi với bạn tôi muốn gặp
ông Velvet.

 

Ông ấy không có ở đây.

 

Chúng tôi đến để trả ông ta
một khoản tiền lớn.

 

Nếu ông ta không thích,
chúng tôi sẽ cưa.

 

Tao chẳng hiểu tụi mày nói đếch gì.

 

Không trả lời được câu hỏi
đơn giản của tao sao?

 

Tao hỏi chúng mày đấy!

 

Con Laura đâu?

 

Phải, đó là điều tao hỏi
bọn mày 10 phút vừa qua.

 

Ngồi xuống cho thoải mái.

 

Thằng ngu!

 

Quay hai ngày cơ à?

 

Này, mày đang xài tiền tao đấy!

 

Phải, làm thế tốt hơn.

 

Thằng khốn nạn!

 

Hân hạnh được gặp ông.

 

Cám ơn ông cho gặp.

 

Tôi giúp gì được các ông?

 

Chúng tôi muốn mua phim.

 

Bản gốc của Valvet.

 

Đúng thế.

 

Tôi là người rất hâm mộ ông.

 

Chúa ơi, con khoái nịnh quá.

 

Ông là thiên tài, ông Valvet ạ.

 

Một thiên tài trời đánh.

 

Người duy nhất sang được
phim qua băng video.

 

Không còn ai đánh giá cao
sự thành thật đó đâu.

 

Hay thật, là món ăn như ý muốn.

 

Ông thích loại nào?

 

Nếu tôi phải chọn, đó sẽ là
nghẹt thở hoặc ma quỉ.

 

Hình ảnh ngầm trong nghẹt thở,
thật sự làm nổi da gà.

 

Ma quỷ làm tôi sợ và cũng
kích động lắm.

 

Nhưng tôi rất bận nên khó mà
chọn loại tôi khoái.

 

Thế còn chuyện tiền bạc thì sao?

 

Ứng trước 5.000.

 

5.000 lúc giao hàng.

 

hai phụ nữ, một trắng, một đen,
bị xiềng chặt.

 

Tất nhiên.

 

Mặt khác, tin vào óc
thẩm mỹ của ông.

 

Tôi chỉ có hai điều kiện thôi.

 

Được rồi, thú vị đây.

 

Tôi muốn xem ông làm việc.

 

Ông không muốn mở quán chứ hả?

 

Đánh cắp công thức bí mật,
làm nước sốt của tôi hả?

 

Không.

 

Vậy tốt.

 

Tôi đánh giá cao việc đó.

 

Điều kiện thứ hai.

 

Người trình diễn kia phải là
con vật hay ông xài kẻ mặt nạ.

 

Machine.

 

Tôi không biết,
có thể hắn quan tâm.

 

Tôi nghĩ ông phải chi thêm
từ 5.000 đến 7.000.

 

10.000.

 

Tôi có thể làm cái
rất đặc biệt.

 

Chúng tôi chịu được.

 

Như vậy tốt rồi.

 

Tôi sẽ phải nghĩ lại một chút.

 

Tôi giữ chỗ này.

 

Coi như đặt cọc.

 

Nhớ tối nay gọi cho tôi sau 10 giờ.

 

10 giờ.

 

Ông đặc biệt lắm.

 

Khuôn mặt đẹp lắm.

 

Khi ánh đèn rọi vào,
tôi muốn quay ông.

 

Ông không phiền chứ?

 

Tôi ngại chụp ảnh.

 

Ông giao tiền cho tôi thì được,
mà quay phim không được sao?

 

Đó là hai chuyện khác nhau.

 

Hy vọng chúng ta làm ăn với nhau.

 

Đại lộ Hoyt, Brooklyn, 3giờ.

 

Tôi sẽ đến.

 

Tôi có việc một chút.

 

Cám ơn.

 

Vậy là ta mua phim chứ?

 

Của cậu đấy.

 

Gì thế?

 

Tiền.

 

Người ta dùng nó để mua đồ.

 

Rộng rãi ghê vậy đó.

 

Không phải của tôi,
đừng có xài quá số tiền đó.

 

Có vé máy bay,
tôi muốn cậu lặn thật xa.

 

Anh nói gì vậy?
Mình cần làm ăn với nhau mà.

 

Tôi chắc cậu biết bọn đang làm ăn
với chúng ta bọn nó cực phiền hà.

 

Vì thế anh mới cần tôi.

 

Tôi biết là phiền.

 

Nhìn tôi coi.

 

Cậu làm rất tuyệt.

 

Đến lúc về rồi.

 

Nhưng cú này lớn mà.

 

Tôi...Tom.

 

Tôi biết đang có chuyện gì.
Vậy được chưa?

 

Rồi sao?

 

Dino, Machine và Eddie làm
phim tàn bạo đúng không?

 

Tôi không biết vì sao anh dính vào,
chắc là nạn nhân...

 

Thứ nhất, ai bảo cậu đúng?

 

Thứ hai, ai nói đến nạn nhân?

 

Đời có 3 nguyên tắc thôi,
Tom Welles.

 

một : luôn có nạn nhân.

 

2: đừng là hắn.

 

Còn 3?

 

Tôi quên rồi.

 

Tốt, vì tôi muốn cậu quên hết đi.

 

Tôi muốn cậu lên máy bay về Los
Angerles và quên hết, rõ chưa?

 

Tôi có mấy công việc ở phía Tây,
tôi muốn gọi lại cho cậu.

 

Anh sẽ kiếm tôi và gọi tôi sao?

 

Phải, tôi cần cậu giúp.

 

Khi tôi bảo cậu thông minh,
tôi đã có ý như vậy.

 

Tôi không doạ cậu đâu.

 

Được, cám ơn.

 

Tốt, cẩn thận nhé, MaxCalifonia.

 

Tom Welles, ma quỷ
đang chờ anh đó.

 

Ông đây rồi.

 

Vào cả đây.

 

Chào Machine.

 

Yêu nghề gớm.

 

Ông có mang tiền đến không?

 

Đây rồi.

 

Tốt!

 

Mấy phụ nữ đâu?

 

Phụ nữ.

 

Lúc nào họ cũng trễ.

 

Để làm gì thế này?

 

Đạo cụ đấy mà.

 

Dễ thương đấy chứ?

 

Machine với tôi chỉ nói đến
những con dao đẹp thôi.

 

A, khách của ta đã đến!

 

Ông Welles, ông vui lòng có súng
thì lấy ra được không?

 

Ông làm gì vậy?

 

Tôi không ưa nhắc lại,
làm thế trông ngu lắm.

 

Chậm thôi.

 

Nào, cho tôi xem khẩu súng.

 

Nhẹ nhàng thôi.

 

Đúng thế.

 

Nhẹ nhàng.

 

Tốt.

 

Bây giờ lấy đạn bỏ lên bàn.

 

Thật cẩn thận.

 

Không biết sao ông lại...

 

Câm đi, thằng khốn!

 

Tao cho mũi tên xuyên qua họng
mày đấy, hiểu chưa?

 

Nó đấy.

 

Viên đạn cuối cùng.

 

Đó là viên đạn cuối cùng.

 

Ngoan lắm.

 

Còng nó vào giường, Eddie.

 

Tuân lệnh.

 

Machine!

 

Tao không biết làm gì mày trước.

 

Chắc chắn ở đây mày có Eddie
cùng với kẹp và kìm.

 

Lạ chưa kìa, có người
từ bên ngoài vào.

 

Người quen cũ của mình
giải thích mọi cái.

 

Cổ máy cũ Satan.

 

Mày nhớ ông Long Date
phải không?

 

Đem cả nó đi luôn.

 

Câm đi, không ai
nói chuyện với mày.

 

Tao làm gì những khuôn mặt này
trong phim được nhỉ.

 

Tuy nhiên, sao tao lại
cần mặt chúng?

 

Nghe tao nói đây này,
mày sẽ lấy cuốn phim đó.

 

Mày sẽ mang về đây,
giao cho tao.

 

Chúng ta sẽ làm thật hiệu quả.

 

Có thưởng đấy.

 

Cậu ta không dính liếu
gì đến việc này.

 

Cậu ta chẳng biết gì đâu.

 

Mày không đoán được tao
sắp nói gì à? Thằng ngu?

 

Nếu mày không mang
cuốn phim về cho tao.

 

Chúng tao sẽ giết nó,
thịt nó và quay phim.

 

Nếu vẫn chưa đủ cho mày,
tụi tao sẽ theo gia đình mày.

 

Tao sẽ lấy cuốn phim.

 

Ngoan lắm, mày rất hợp tác.

 

Ông Long Date sẽ làm bạn mày.

 

Sao lại tôi?

 

Vì tôi không ưa ông,
ông Long Date ạ.

 

Ông Welles.

 

Về sớm nhé.

 

Từ khi gặp ông, không có việc gì
ông làm mà tôi không có tham gia.

 

Nếu ông bỏ cuộc và biến đi
thì sẽ không có chuyện gì.

 

Hoặc tốt hơn là đừng nhận việc
ở nơi đầu tiên.

 

Tôi không ngờ ông lại đi xa thế.

 

Tôi thuê ông vì ông còn trẻ,
hoàn toàn đứng ngoài nghiệp đoàn.

 

Nhưng tôi đánh giá sai lầm
tham vọng của ông.

 

Ông đã thấy gia sản của Christian
hấp dẫn đấy chứ nhỉ.

 

Lần này ông không chỉ
nhìn qua cổng.

 

Không, bà Christian mời ông vào.

 

Ông tưởng bọn nhà Christian
mướn loại người như chúng ta.

 

Như khách mời dự tiệc tối
của họ chắc.

 

Không, chúng ta đến để dọn dẹp,
để chùi đít cho bọn vương giả đó.

 

Ông được yêu cầu mua phim tàn sát.

 

Họ không tìm được nên ông trả tiền
cho chúng làm chứ gì?

 

Không phải như thế à?

 

Cô ta còn sống cho đến khi ông
trả tiền giết cô ta chứ?

 

Christian trả cho lương
tâm ông bao nhiêu?

 

1 .000.000 không?

 

Tôi được bồi thường xứng đáng.

 

Còn ông, tôi mua giá bèo chỉ
vì được bà Christian tăng bốc

 

là thận trọng mà ông ngồi xổm lên
bằng chứng của vụ giết người.

 

Kéo bạn bè, gia đình vào
một nghĩ địa cũ.

 

Đào lên một con nhỏ vô danh,
không ai quan tâm hoặc nhớ tới.

 

Mary Anne Mathews.

 

Đó là tên cô ấy.

 

Mẹ cô ấy nhớ.

 

Tôi chán việc này rồi.

 

Ông biết sự khác nhau duy nhất
của chúng ta không?

 

Tôi sẽ sống sót và kiếm lời.
Còn ông, thì không.

 

Lấy cuốn phim đi.

 

Ông xem cùng ông ta à?

 

Cái gì?

 

Phim tàn sát đấy,
ông phim với ông ta à?

 

Không có lợi cho ông bạn đâu.

 

Lấy cuốn phim đi.

 

Nó làm ông ta sướng chứ?
Ông Christian ấy?

 

Xem chúng chặt cô ta ra ấy?
Ông ta sướng chứ?

 

Ông ngồi cạnh giúp ông ta sướng,
trong khi Mathews chết chứ?

 

Ông tính làm gì vậy?

 

Tôi cố tìm hiểu! Ông ta muốn gì
ở cuốn phim tàn bạo.

 

Ông hỏi tôi tại sao à?

 

Phải, tại sao?

 

Tại sao?

 

Tại sao ông ta muốn xem phim,
một cô bé bị xẻ thịt?

 

Vì ông ta có thể.

 

Ông ta làm thế vì ông ta có thể.

 

Ông còn lý do gì nữa?

 

Mau.

 

Đây.

 

Bắn đi.

 

Ông Welles, cuốn phim.
Xin mời.

 

Thả cậu ta ra đã.

 

Muốn làm gì tao thì làm,
nhưng thả cậy ấy ra.

 

Rất được, thả nó ra Machine.

 

Nó đây à?

 

Nó đấy.

 

Hoan hô, tôi nghĩ là ông
muốn nhớ đến nó, ông Welles ạ.

 

Thế là rồi.

 

Coi như con nhỏ không có trên đời.

 

Đừng tự dằn vật mình nữa,
hoàn toàn quá khả năng của ông.

 

Bọn khốn nạn, bọn đê tiện khốn nạn!

 

Tao muốn biết mấy điều, tại sao có
1 triệu đô la chúng mày vẫn đê tiện.

 

Một triệu à?

 

Đúng, Christian đã trả
Long Dale như thế.

 

Ông ta trả mày, đúng không?

 

Một triệu tiền mặt?

 

Đồ rác rửi ngu xuẩn!

 

Nó nói quái gì về đô la thế nhỉ?

 

Không, nó xạo đấy, mày chơi tao à?

 

Ê, cú này mày chơi tao đấy à?

 

Tất nhiên là không Edward.

 

Thế nó nói gì một triệu?

 

Nó đang bảo Long Dale
chơi tụi mình.

 

Chuyện hoàn toàn kỳ quái.

 

Lùi lại, tránh xa tao ra.

 

Bỏ cái nỏ xuống.

 

Tao đã bảo đừng nuôi ong tay áo.

 

Ông Long Dale, nếu không có
chuẩn mực đồi truỵ và khiêu dâm,

 

việc làm ăn sẽ tan ra từng mảnh.

 

Vì không có hồ sơ,
hợp đồng pháp lý bảo trợ.

 

Vì vậy, nếu có kẻ lừa
chúng ta, giết chúng ta.

 

Vì vậy không có cách nào khác,
phải không ông LongDale?

 

Tôi muốn kết thúc vụ này,
không cần hại ai nữa.

 

Eddie, vứt súng ra!

 

Mẹ mày!
Vứt súng ngay!

 

Bỏ xuống, không tao bắn!

 

Đừng có khùng Eddie!

 

Đá về phía tao, mau!

 

Nào, Dino, buông súng xuống.

 

Hành động!

 

Sai rồi, có chuyện gì rồi?

 

Trời, không phải thế.

 

Lẽ ra tao phải...
điện ảnh hơn mới phải.

 

Giết đi Machine.

 

Giết hết đi!

 

Machine!

 

Đứng lại, Eddie!

 

Thề có Chúa, tao sẽ
bắn vào lưng mày.

 

Gỡ mặt nạ ra.

 

Gỡ cha mặt nạ ra!

 

Nó còn một viên thôi.

 

Anny, em nghe cho kỹ này.

 

Tom, anh ở đâu đấy?

 

Cứ nghe anh đã.

 

Đến chỗ mình đi nghỉ
ngày 4 tháng 7 ấy.

 

Sao?

 

Có chuyện gì vậy?

 

Anny, đi đi.

 

Anh không thể,
3 tiếng sau anh sẽ đến đấy.

 

Anh đang về đây.

 

Đi nhanh!

 

Tom, anh làm em sợ.

 

Kìa Anny, cứ làm đi đã.

 

Được, em đi đây.

 

Bà Chritian, Tom Welles đây,
Long Dale chết rồi.

 

Ông ta bị kẻ làm cuốn phim giết.

 

Ông ta mướn tụi nó giúp
chồng bà, mất một triệu.

 

Chúng nó giết cô gái đó.

 

Bà Chritian?

 

Xin lỗi, tôi biết việc này rồi,
ông đang gặp nguy hiểm sao?

 

Chúng ta phải báo cảnh sát.

 

Tối nay tôi sẽ kể hết với bà.

 

Sáng mai chúng ta có thể
đi báo cảnh sát.

 

Được rồi, 8 giờ.

 

Vâng, 8 giờ được đấy.

 

Ông có biết cô gái tội nghiệp
đó tên gì không?

 

Marry Anne Mathews.

 

Cám ơn, ông Welles.

 

Tạm biệt!

 

Anny!

 

Anh có sao không?

 

Sao anh không gọi cho em?

 

Tại sao anh mất mặt luôn vậy?

 

Hả?

 

Anh chảy máu này.

 

Còng đấy à?

 

Anh bị còng sao?

 

Không được điện thoại à?

 

Chuyện gì vậy?

 

Nói đi Tom, nếu còn muốn có gia đình,
anh không cư xử với em như vậy.

 

Em nói đúng, em nó rất đúng.

 

Không được đâu, chưa đủ đâu Tom à.

 

Được rồi, anh sẽ không để
chuyện này xảy ra nữa đâu.

 

Xem chúng ta ở đâu này!
Nhìn lại anh xem!

 

Nhìn xem!

 

Đồ khốn kiếp!

 

Thậm chí anh không biết
anh dồn em tới đâu nữa.

 

Em phải biết anh gặp
chuyện này hay sao?

 

Mình sẽ ở lại đây mấy ngày.

 

Mấy ngày thôi, anh xin lỗi,
không còn cách nào khác đâu.

 

Anh thề, anh thề mà.

 

Anh sẽ không để
chuyện này xảy ra nữa.

 

Anh sẽ giải quyết, anh thề mà,
được không?

 

Anh thề.

 

Bây giờ anh phải đi.

 

Đi đâu?

 

Anh phải gặp bà Chriatian,
bà ấy là nhân chứng duy nhất.

 

Việc gì?

 

Chúng mình sẽ ổn thôi.

 

Sẽ ổn cả thôi.

 

Tom Welles!

 

Bà Christian đang chờ tôi.

 

Vâng, bà ấy có thể để lại chỉ dẫn.

 

Không, tôi phải gặp bà ấy ngay,
rất khẩn cấp.

 

Bà Christian chọn cách tự sát
hồi tối rồi, thưa ông.

 

Nhưng tôi mới...

 

Không, tôi mới...
Tôi mới nói chuyện mà.

 

Chỉ dẫn trong phong bì thứ nhất...
dành cho gia đình Marry.

 

Bà cụ viết là ông hiểu
điều đó có nghĩa gì?

 

Phong bì thứ hai là của ông.

 

Tang lễ được tổ chức vào tuần tới,
nếu ông muốn dự.

 

Tôi xin lỗi, thưa ông!

 

Tạm biệt!

 

Anh làm gì đấy?

 

Anh phải quay về thôi.

 

Dù thế nào đi nữa, dù anh
đã làm sao, hãy quên đi, ở lại đây.

 

Không được.

 

Liều mạng sao?

 

Liều gia đình sao?
Vì cái gì?

 

Ngoài anh ra chẳng còn
ai kết thúc vụ này.

 

Chừng nào về được nhà,
anh sẽ báo cho em.

 

Có thể khi anh về,
mẹ con em không có ở đó.

 

Tiền học của Cindy nhiều hơn một chút.

 

Anh yêu em!

 

Giơ tay lên đầu!
Quỳ gối xuống!

 

Mày tưởng tao đùa chắc?

 

Đau phải không?

 

Mày muốn gì?

 

Machine là ai?

 

Nó sống ở đâu?

 

Tao không biết.

 

Tao muốn biết tên nó.

 

Tao không biết tên nó.

 

Tao sẽ đánh mày không biết mệt.

 

Tao không biết tên nó.

 

Nó đến trong mặt nạ,
đi trong mặt nạ.

 

Mẹ kiếp, tao không biết,
nó ở New York gì đó.

 

Lên xe đi!

 

Sao?

 

Mày chỉ cho tao chỗ mày giết cô ấy.

 

Mẹ mày!

 

Mày làm gì trước khi
đưa cô ấy đến đây?

 

Bảo rằng cô ấy đẹp.

 

Tâng bốc chứ?

 

Mày muốn gì ở tao?

 

Tao muốn biết.

 

Mày muốn biết.

 

Nó chẳng là cái gì cả,
một con điếm ngoài phố.

 

Loại gái đó biến mất
không ai để ý đâu.

 

Phải, tao tăng bốc nó,
tao nói những gì nó muốn nghe.

 

Tao bảo nó sẽ trở thành ngôi sao,
nó sẽ kiếm được nhiều tiền.

 

Còn lại là lếu láo.

 

Lúc tao kết thúc, con nhỏ hoàn toàn
khoái chí được đóng thử.

 

Tao gọi cho Dino, nó với
Machine bay tới liền.

 

Chúng tao mở tiệc nhỏ.

 

Mày còn muốn biết gì nữa?

 

Mày xem phim rồi chứ?

 

Mày biết đoạn kết rồi.

 

Không ai thấy mày
mang cô ta vào à?

 

Ai mà thấy?

 

Cái chỗ thối tha này.

 

Tao đem con nhỏ vào,

 

và nó thấy Machine
đứng trong gốc, nó khóc.

 

Hơi ồn một chút,

 

nên tao tát
vài cái cho nó im.

 

Dino cho nó uống mấy viên thuốc,

 

Machine trải tấm nylon kia ra.

 

Nó bắt đầu chặt con nhỏ.

 

Thế thôi

 

Con nhỏ tiêu đời.

 

Nó tiêu lâu rồi, trừ mày,
không ai để ý tới.

 

Mày muốn biết mà,
mày biết rồi đấy.

 

Mày đứng đây xem Marry Anne
chảy máu đến chết.

 

Tại sao?

 

Tại sao mày xem?

 

Tao thích thế, chưa bao giờ
tao được thấy cả.

 

Tại sao...tại sao?

 

Mày khoái à?

 

Khoái không?

 

Không, tao thấy tởm.

 

Nhưng điều làm tao quan tâm là...
có thằng nhà giàu muốn có thứ đó.

 

Ngồi xuống!

 

Tao làm việc đó vì tiền.

 

Tao cần tiền.

 

Cô ta đâu?

 

Chúng mày để xác cô ta ở đâu?

 

Tao chôn trong rừng,
mày không tìm thấy đâu.

 

Nếu mày tìm thấy thì sao?

 

Mày có gì?

 

Mày có một bộ xương, thế thôi.

 

Không có cuốn phim,
mày chẳng có gì hết.

 

Những gì mày làm được là
thả tao ra.

 

Vì không có cuốn phim
mày chẳng làm được gì.

 

Mày làm cái gì thế?

 

Đưa tay ra sau lưng.

 

Mẹ mày!

 

Đưa tay ra sau lưng.

 

Mày làm cái gì thế?

 

Tao sẽ giết mày.

 

Tao sẽ giết mày.

 

Rồi tao sẽ bỏ mày ở đây
như mày bỏ cô ấy.

 

Mày sẽ không giết tao.

 

Mày không định làm thế.

 

Mày định bắn tao
bằng súng của mày à?

 

Đăng ký tên mày chứ?

 

Mày tưởng xong được hay sao?

 

Thiên tài à?

 

Mày sẽ phải đào đạn
ra khởi đầu tao.

 

Hay đấy chứ hả?

 

Hoặc mày có thể đào lỗ
đào bằng tay mày ấy.

 

Rồi chôn tao cạnh
con bạn gái mày.

 

Bắn đi!

 

Bóp cò đi chứ!

 

Bắn đi!

 

Nào, còn chờ gì nữa?

 

Bắn đi xem!

 

Thằng lại cái.

 

Mày muốn tao làm gì?

 

Khóc lóc à?

 

Như con nít chứ?

 

''Xin lỗi vì tôi không giết cô ta''

 

Mẹ mày!

 

Cả con nhỏ nữa.

 

Bắn đi!

 

Giải thoát cho tao đi!

 

Ồ, mày không dám.

 

Đồ mặc váy đàn bà.

 

Nhìn mày coi, anh hùng lớn đấy.

 

Mày đếch dám.

 

Nhìn nó xem!

 

Anh hùng đấy.

 

Về với vợ mày đi!

 

Đồ hèn!

 

Đồ hèn khốn khổ.

 

Mày định làm gì bây giờ hả?

 

Mày không dám báo cớm đâu.

 

Đưa vợ con mày đến cho tao.

 

Tụi tao sẽ làm phim.

 

Thằng khốn.

 

Chị Mathews à, Thomas đây.

 

Thomas Hant, cách đây mấy tuần
tôi có đến hỏi về con chị.

 

Ồ vâng, anh tìm được
nhật ký của nó.

 

Cám ơn.

 

Nó để lại tờ giấy, thằng bạn
ngu xuẩn bỏ nó lại California.

 

Tôi kể với FBl rồi.

 

Có nhớ lúc... lúc tôi hỏi chị có muốn biết
sự thật... dù như thế nào không?

 

Có mấy thằng hãm hiếp,
giết và chôn cô ấy rồi

 

Xin lỗi, tôi xin lỗi.

 

Tôi muốn trừng trị chúng
vì những điều chúng làm.

 

Anh sao lại nó chuyện này?

 

Tôi có thể hại chúng.

 

Chị cho phép tôi
hại chúng đi, xin chị!

 

Nói con chị rất có
ý nghĩa với chị đi.

 

Nói rằng chị yêu con chị đi!

 

Xin chị, nói đi!

 

Tôi yêu nó, tôi rất yêu nó!

 

Tôi rất yêu nó.

 

Ai đấy?

 

Chết đi, đồ khốn kiếp!

 

Chết đi!

 

Làm ơn cho tôi gặp y tá!

 

Có cấp cứu!

 

Trung uý Anderson
ở khu vực 13 đây.

 

Có ca đàn ông bị thương bụng
trong 48 giờ qua không?

 

Một vết khâu.

 

Bị thương ở bụng?

 

Không, không có.

 

Cám ơn!

 

Tôi tìm một nạn nhân bị đâm, đàn ông,
cao khoảng 1m80, mang tên giả.

 

Chúng tôi có nhận một người hôm thứ hai,
chắc hôm qua hoặc hôm kia thôi.

 

Xin lỗi!

 

Trung tâm cấp cứu Quận Queens.

 

Chào, trung uý Anderson,
khu vực 13!

 

Có một vụ đâm nhau, và có lẽ
bệnh nhân khai tên giả.

 

Đàn ông bị thương ở bụng.

 

Chờ chút, để tôi xem lại.

 

Rồi, hôm qua có
bệnh nhân điều trị.

 

Tay phải có xăm ngôi sao không?

 

Vâng, George Authory Higgins.

 

Hợp đồng bảo hiểm theo tên mẹ,
Doris Veronica Higgins.

 

Hắn đấy, cho tôi địa chỉ được không?

 

Địc chỉ bà ta: Donglaston.

 

Có cần phố không?

 

Mẹ muốn tối nay
con đi nhà thờ với mẹ.

 

Mẹ yêu con, con trai à!

 

10 giờ mẹ về!

 

Tạm biệt!

 

Mày biết khi giết người
lúc nào khoái nhất không?

 

Nhìn vào mặt chúng.

 

Cái nhìn đó không phải lúc chúng sợ,
không phải lúc mày làm chúng đau.

 

Thậm chí không phải lúc
chúng thấy con dao.

 

Đó là lúc chúng cảm thấy
con dao đâm vào.

 

Thế đấy, nó ngạc nhiên.

 

Chúng không tin
chuyện đó lại xảy ra.

 

Con nhỏ đó cũng thế.

 

Con nhỏ, khi nó biết đó không chỉ
là phim con heo, mày thấy tao chưa?

 

Gỡ mặt nạ ra.

 

Mày chờ gì, quái vật à?

 

Tao tên George, có lẽ mày biết rồi.

 

Mày không nhận thấy gì sao?

 

Tao không có câu trả lời.

 

Lời tao nói không làm mày
ngủ dễ hơn đâu.

 

Tao không bị đập,
tao không bị gây sự.

 

Mẹ tao không lạm dụng tao,
bố tao không hãm hiếp tao.

 

Tao chỉ là tao thôi,
chỉ có thế thôi.

 

Chẳng có gì bí hiểm cả, tao làm
những việc đó vì tao thích thế.

 

Vì tao muốn thế.

 

Tom, anh đấy à?

 

Trời ơi!

 

Hãy cứu anh!

 

Cứu anh!

 

Thưa ông Welles!

 

Cám ơn ông viết thư cho tôi
và cho tôi biết tên thật của ông.

 

Con người thật của ông
và điều đã xảy ra.

 

Tôi rất vui mừng vì những kẻ đó đã chết.

 

Nhưng chẳng có gì lấp lại được
chỗ trống trong lòng tôi.

 

Tôi sẽ cố dùng số tiền ông gửi
để sống tốt hơn.

 

Sau khi tôi nhận được sự trợ giúp,
tôi ghét ông vì nói ra sự thật với tôi.

 

Nhưng giờ đây tôi nhận thấy.

 

Ông với tôi là những người duy nhất
từng quan tâm đến Marry Anne.

 

Chào ông!

 

Janet Mathews.